từng giờ
16/04/2021
(ảnh: seiitchi)
Thằng bé cũng làm mình sợ khi bảo đã đọc hết mọi thứ có thể đọc của Patrick Modiano. Chúng ta, những con người thê thảm vào những khung giờ nhất định, được liên kết ngầm với nhau bằng những thứ rất mong manh, như việc đã cùng đọc một câu thật dài hoặc cùng nương nhờ vào một cụm từ hay biểu tượng.
“Chị kể em nghe về tình yêu của chị đi.”
Nhưng em là một Mặt trăng nhà 12 hay say sóng. Và làm sao có thể nói về một thứ khi mà ta còn chưa có từ cho nó. Nhà 7 nhà 5, những Freud những Lacan, Fromm rồi lại De Rougemont. Đọc, viết, nghĩ, nói như thể nghiêm túc suốt nhiều năm, để trong khoảnh khắc đối diện một gương mặt đang ngủ, mọi cái biết đắm vào đêm. Trước em, anh không còn biết những gì anh đã biết.
Sau ngày đó, mọi chuyện mình cần làm hóa ra rất đơn giản: đặt lại ý nghĩa cho mọi thứ. Nhưng Mặt trời-sao Mộc thì hay đánh giá bản thân mình quá cao — làm sao một người có thể đặt lại ý nghĩa cho mặt trời, mặt trăng, ánh sáng, trọng lực. Có lẽ mình cần một mặt trời khác. Có lẽ mình sẽ lấy chiêm tinh làm alphabet, đánh vần lại mọi thứ trên thế giới này.
Để đánh vần tình yêu, phải đọc lên nhà 7. Với nhà 7, tình yêu là một thứ ngôn ngữ (khí) chỉ được hiểu bởi hai người (Thiên Bình). Dĩ nhiên ta có thể kể về tình yêu của mình, nhưng khi đó mọi người sẽ hiểu thứ mà ta nói, không phải thứ mà ta muốn nói. Họ nghe, Hôm nay anh có muốn em pha cà phê bằng bình French press thay vì phin không; họ không nghe cách một người nói anh dịu dàng, chăm chú, cách người còn lại nói em mong mỏi, nâng niu. Phần lớn số lời cầu nguyện không phải là với Chúa. Sự chuyên tâm suốt bài kinh cầu của một con chiên cũng không dày đặc bằng sự hướng về tuyệt đối dù chỉ trong vài câu đối thoại giữa hai người đang yêu. Đến đây không thể không nghĩ đến trục nhà 3/9: hướng và phương, nói và nguyện, ngôn ngữ và tôn giáo. Đúng là sự trôi chảy của góc 120. Cái gì trôi chảy. Tình yêu nhà 5 chảy vào thờ phụng nhà 9. Cũng không lạ: Yêu là sáng lập nên một tôn giáo thờ phụng vị Chúa có khả năng sai lầm, Borges nói.
*
“Lại một người sa vào những thứ siêu hình của lão già chết tiệt đó,” anh nói.
Biểu tượng của Song Tử nên là một cái cây, bởi vì đó chính xác là những gì họ không phải: im lặng và luôn ở đó. Cái cây thôi gây hấn và toan đứng dậy. Những ngày này, một người sẽ dụi thuốc như thế nào khi ta không còn ở trong thế giới của họ. Những ngày này, mọi thứ vẫn được quên đi quên lại từng giờ. Yên nào. Nhưng khung ảnh này có thể lấy nét mọi tĩnh, động. Gió đi vào cửa sổ mở. Chén đĩa yên ả với bàn. Những vết chai biết vuốt. Hơi thở mà ta tin. Gáy sách im lìm trông ra bằng tựa. Hiếm hoi trong đời là những dịp ta không quan sát, không chiêm ngắm, chỉ nhận biết. Biết rằng họ có ở đó và do vậy ta có ở đây. Trước anh, em không còn muốn những gì em từng muốn. Và khung ảnh ấy, khung ảnh ấy đi sâu vào đáy mắt với mọi ánh sáng mà nó có, cho đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ li ti giữa nơi mênh mông tối. Nó vẫn sẽ ở đó sau nhiều năm, lấp lánh. Còn bấy giờ, khi những gì đi sắp đi được đến, một thứ êm mềm theo dòng bung tỏa, như nước gặp nước, ôm lấy người mang nó từ bên trong, và rồi, không mất quá nhiều thời gian, vẫn với sự toàn quyền nhẹ nhàng và áp đảo, trong một căn phòng rồi sẽ tồn tại được trên đời vì đã tồn tại được trong đầu, nó tự diễn dịch mình thành hình ảnh lạ vốn đã luôn trông chờ một sự thành hình sau cuối. Tên anh, tâm kết giới của em.
*
“Chị biết fever forever nghĩa là gì không?”