ổ đề kháng
Anh bạn tôi bảo, dạo này chiêm tinh Việt Nam có vẻ chững lại. Nhưng làm gì có thứ gọi là chiêm tinh Việt Nam. Thực ra tôi muốn viết in hoa cả cụm. Em nói đúng, nhưng nó vẫn có cộng đồng mà. Nghe vậy tôi liền ngoi lên khỏi bãi lầy mà mình đang ngập ngụa, đi ra cộng đồng. Nếu nó chững thật thì bức ảnh tôi có được sẽ lấy nét chính xác khung cảnh cộng đồng chiêm tinh trong một quãng thời gian kéo từ trước đó và có thể đến sau này. Từ cộng đồng bật ra ngẫu nhiên trước mắt tôi một người dạy chiêm tinh nói chủ nhà 3 là sao Kim. Có những cái sai chỉ đơn giản là nhầm; song sai càng amateur, sai càng nghiêm trọng. Tôi biết là bạn nhầm thôi, vì dòng đấy không phải là chữ của bạn. Bạn và chiêm tinh, cho đến thời điểm đó, chẳng có gì liên quan đến nhau để có thể nói rằng bạn đã phạm phải một lỗi sai chiêm tinh cơ bản.
Bên cạnh đó cũng có những người mà chữ của họ châm chích vào da mặt chiêm tinh mỏng của tôi. Cụ thể là những người xem nhà 12 là khu vực của ngủ. Không, không mơ mộng gì cả, chỉ là ngủ ở nghĩa đen nhất của nó. Song Thủy-Hỏa dính liền đã dạy tôi điều này: những khi muốn nói, đừng. Hãy đợi. Đợi lâu hơn thế nữa. Quả nhiên, sau đó Hải Vương thò đầu vào và nói, Khi con người ta ngu ngốc hồn nhiên thì cứ để mặc họ ngu ngốc hồn nhiên. Tôi nghe Hải Vương vì Hải Vương xoa dịu tôi bằng những điều tôi lâng lâng không hiểu.
Cho đến một hôm, tôi nhận ra mình đã đọc kha khá bài viết của một cái tên. Tức là một sự nói năng bền bỉ. Trong một bài viết cậu nói, nếu bản đồ sao gốc được xác lập dựa trên bốn “trụ”: ngày, tháng, năm, giờ (chính xác đến từng phút) và nơi sinh, thì điểm mọc chỉ là một đỉnh được chống lên bởi trụ giờ; bên cạnh đó, cậu nói thêm, nếu gắn tầm quan trọng của điểm mọc với việc định hình 12 nhà thì trên thực tế, có tồn tại hệ nhà không phụ thuộc vào giờ sinh. Vậy thì tại sao chúng ta lại cho điểm mọc quá nhiều quyền hạn trong việc đánh giá một bản đồ sao. Tôi không tin câu hỏi nhưng tôi tin khả năng lấy nét của một số loại ống kính nhất định, ống kính Thiên Yết/Diêm Vương chẳng hạn. Bỏ qua sự bừa bãi trong hình thức thì tôi nghĩ tôi hình dung được cậu định làm gì với nội dung những bài viết của mình. Làm một cái ổ đề kháng (cho) chiêm tinh. Nhưng cậu thiếu một năng lực chủ chốt để bật lại căn bệnh truyền nhiễm: năng lực bịa đặt. Và chuyển động của những kháng thể này, dù động thế nào, vẫn là chuyển động theo sau. Tôi hiểu cái số phận lẽo đẽo của sự phê phán và sự kêu gọi khi những cái giả đã định vị được giá trị của nó. Bứt ra đi, Thiên Vương nói. Khi ta gạch bỏ một thứ thì chính sự gạch bỏ đó đã là một kiểu đồ đậm cho nó. Nhưng tôi nghĩ mình không phải bận tâm chuyện đó lắm khi trong không khí đã có mùi của sao Mộc – tiên đoán cho một sự giãn nở vượt ra ngoài từ trường của kẻ khác. Tôi chụp được một vầng sáng.
—
ảnh: Wade Guyton, 2005